Kính Luân Hồi, Bát Hoang Hỏa Long, cuối cùng cũng phát ra đòn tấn công khủng bố nhất.
Tôi không chút nghi ngờ rằng ngọn lửa cực lớn đang phun trào trong hắc động kia, sẽ trực tiếp đốt cháy hết tất cả mọi thứ ven đường, cuối cùng biến nơi đây thành bình định.
Phần Tẫn Bát Hoang, đây chính là chiêu thức tấn công mang tính phá hoại cực cao của Bát Hoang Hỏa Long. Còn Kính Luân Hồi, thì lại hủy diệt tất cả những sinh mệnh, hai thứ này phối hợp lại với nhau, đủ để hủy diệt bất kỳ nơi nào trên thế giới này.
Cửu Vĩ Thiên Hồ lao tới, hướng thẳng về phía hắc động, cơ thể vô cùng to lớn phát ra ánh sáng trắng mãnh liệt, cơ thể cũng càng lúc càng lớn, dường như muốn dùng cơ thể mình để chặn lại cái hắc động kia.
Nam Cung Phi Yến hét lên một tiếng, liều mạng xông lên trên bầu trời. Lúc này, tôi bất chấp tất cả, hiện tại tôi chỉ biết rằng, muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, chỉ cần bắt được Phúc Duyên Trai Chủ, thì Bát Hoang Hỏa Long và Kính Luân Hồi sẽ mất đi sự khống chế, sẽ trở nên vô dụng.
Lúc này, Phúc Duyên Trai Chủ cũng đang dùng toàn lực để mở rộng hắc động kia ra, tôi chém ra một kiếm, bây giờ mới nhìn rõ, thì ra hắn đang dùng chính sức mạnh của mình để phóng đại vô hạn tuyệt chiêu của Bát Hoang Hỏa Long, nếu không, chỉ bằng một mình Bát Hoang Hỏa Long, thì không thể nào thi triển pháp thuật đáng sợ tới vậy được.
Đợt tấn công này của tôi, là đang thừa dịp lúc này hắn không hề có năng lực phòng thủ, đương nhiên quanh thân hắn luôn có một tầng kết giới, nhưng dưới sự huy động của Định Tần Kiếm nó cũng bị phá vỡ. nó hoàn toàn không thể ngăn chặn được uy lực của Định Tần Kiếm.
Phúc Duyên Trai Chủ quát lớn:
- Liễu Vô Ngôn đang ở đâu, ở đâu, hộ pháp, hộ pháp!
Tên Liễu Vô Ngôn kia đã mất tích hơn nửa ngày rồi, khi Phúc Duyên Trai Chủ hét lên, thì đột nhiên thấy Liễu Vô Ngôn hiện thân giữa không trung, dưới mặt đất lập tức có hai cây dây leo bay nhanh về phía mắt cá chân và lưng của tôi.
Nhưng thế công này của hắn nhìn qua thì sắc bén, thực tế là hai dây leo kia chỉ đang bay lượn trên không mà thôi, tốc độ cũng chậm hơn tôi một chút. Tôi chém ra một kiếm, nhanh chóng phá khai kết giới trước người Phúc Duyên Trai Chủ, chém về phía đầu hắn!
Phúc Duyên Trai Chủ rốt cuộc cũng biến sắc, hắn buộc phải ngừng tay lại, sau đó tạo ra một tầng kết giới khác. Định Tần Kiếm đã phá mấy cái kết giới rồi, hiện tại nó cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, bây giờ không thể nào phá vỡ được kết giới nữa, thế kiếm như chẻ tre vì hết lực mà tan biến.
Tôi huy động cánh tay, đang định chém ra một kiếm nữa, thì dây leo ở phía sau đã bay lên tới nơi, cuốn lấy chân của tôi, vù một cái, kéo tôi từ trên không trung xuống.
Trong lòng tôi không ngừng mắng tên Liễu Vô Ngôn kia, nhưng ngay trong lúc này, trong tay áo của Phúc Duyên Trai Chủ lại bắn ra một đạo ánh sáng trắng, nhanh chóng bay về phía trán của tôi. Tôi chỉ cảm nhận được có một cơn gió rất lớn và sắc bén đập thẳng vào mặt, chỉ kém một xíu nữa thôi là đầu tôi đã bị dời đi chỗ khác rồi.
Vẻ mặt Phúc Duyên Trai Chủ vô cùng âm trầm, lại phát ra một đạo ánh sáng trắng khác, luồng ánh sáng kia cứ như một con rắn vô cùng linh hoạt nhưng cũng không hề mất đi khí thế, xoay người lao thẳng về phía cổ họng của tôi.
Tay chân của tôi đều đang bị dây leo trói buộc, không thể nhúc nhích, trong lòng cực kỳ hoảng loạn, cánh tay không tự chủ được mà chém ra một đường. Định Tần Kiếm đúng lúc chặn được đạo ánh sáng kia, tôi chỉ nghe thấy một tiếng vang, sau đó thì thấy đạo ánh sáng kia đã bị đánh bay đi, trong một khoảnh khắc chợt lóe lên, tôi thấy rõ rằng cái kia là một cái trâm ngọc nho nhỏ.
Nhưng cái trâm ngọc này đã bị Định Tần Kiếm bổ trúng, chém ra làm đôi, Phúc Duyên Trai Chủ hơi ngỡ ngàng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt giận dữ, quát to:
- Xú tiểu tử, ngươi dám phá hư trâm ngọc của ta!
Cánh tay của tôi một lần nữa không nghe sai bảo, chém một kiếm vào dây leo, dây leo bị cắt đứt, lập tức lùi về, khi này tôi mới được tự do, xoay mình một cái trên không, tôi nhìn xuống phía dưới, trong lòng buồn bực nghĩ, tên Liễu Vô Ngôn kia là đang âm thầm giúp tôi đúng không?
Lúc này, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng vô cùng mãnh liệt, sau đó là một tiếng rít vang trời, Cửu Vĩ Thiên Hồ thế mà lại lấy một thế không thể đỡ được lao thẳng về phía hắc động, hung hăng dùng đầu đập vào, trong phút chốc, phát ra tiếng nổ ầm ầm, hai luồng sức mạnh vô cùng lớn giằng co giữa không trung, Bát Hoang Hỏa Long không ngừng hét lên giận dữ, trong miệng phun ra Liệt Diễm, thôi động hắc động.
Phúc Duyên Trai Chủ lộ ra vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng la hét:
- Yến Tử Tô, ngươi không chịu theo ta, không nên đi tìm đường chết, hôm nay ta tuyệt đối không để ngươi đạt được ý nguyện, thu!
Hắn quát lên một tiếng, cái hắc động kia lập tức mạnh mẽ thu lại, trông nó không khác gì một cái miệng vô cùng to lớn, dường như muốn một ngụm nuốt cả Cửu Vĩ Thiên Hồ vào. Nam Cung Phi Yến cũng đã bay tới, thấy thế liền liều mạng hướng tới đó, lại bị một nguồn sức mạnh vô hình chặn ở bên ngoài. Nàng ở bên ngoài, không ngừng la hét dậm chân, cố gắng vọt vào trong đó để trợ giúp Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng cuối cùng vẫn đành bất lực.
Không biết Phúc Duyên Trai Chủ đã dùng thủ đoạn gì, thế mà thân hình của Cửu Vĩ Thiên Hồ lại thu nhỏ lại theo hắc động. Thấy cơ thể dần dần nhỏ lại, nàng không ngừng ngẩng đầu lên trời rít gào, muốn đối chọi với hắc động, nhưng vẫn không thể chống đỡ được lực hút của hắc động, rất nhanh đã rơi vào trong đó.
Lòng tôi vô cùng khẩn trương, Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể coi là sức chiến đấu mạnh nhất ở phe chúng tôi, nếu ngay cả nàng cũng thất bại, vậy thì còn ai có thể đối phó được với Phúc Duyên Trai Chủ nữa?
Lúc này, Giải Trĩ Thần Quân lại bay lên, hai người chúng tôi định cùng nhau xông tới, thì giọng nói của Y Thắng bỗng nhiên vang lên:
- Sức mạnh của hắc động kia đến từ Kính Luân Hồi, mau chóng đi phá hủy nó, cái đó không khác gì mấy so với thủ đoạn của Yếm Thắng Sư, nhanh…
Tôi cúi đầu nhìn qua, Y Thắng đang đứng trên một vách núi gào lên, mọi người đang đứng bên cạnh hắn. Tôi nhìn kỹ lại, thì ra trận chiến trên mặt đất cũng đã sắp kết thúc rồi, chỉ còn cương thi cổ mộ bất tử và tử sĩ Đại Tần là đang dũng mãnh chém giết mà thôi. Còn linh giới nhân, thì dưới sự vây công của ngũ tộc đại tiên Đông Bắc và mọi người, kẻ nên chết cũng đã chết, nên hàng cũng đã hàng, hiện tại đang bị khống chế ở trong một sơn cốc nhỏ, Hồ Tam Thái Gia dẫn theo hơn trăm người của ngũ tộc đại tiên và vô số Thiên Hồ Nữ đi trông chừng những người đó.
Xem ra, cuối cùng vẫn là những đại tiên có đạo hạnh cao thâm này mạnh hơn một chút. Cách đó không xa, trận ẩu đả giữa Yến Thanh Tuyết và Xà bà bà cũng đã tới giai đoạn gay cấn, thế nhưng, Yến Thanh Tuyết đã dần lộ ra trạng thái chống đỡ hết nổi, một phía khác, Hồ Cửu Gia đã dẫn người đến hỗ trợ Yến Thanh Tuyết.
Tôi quay đầu sang nhìn về phía Kính Luân Hồi, trong lòng lại nhớ tới một người.
Tên Dương Thần kia, vào thời khắc mấu chốt như thế này rồi, tại sao hắn vẫn chậm chạp chưa tới, Trảm Tiên Phi Đao, không có Trảm Tiên Phi Đao, thì làm cách nào để đối phó với Kính Luân Hồi kia?
Dưới vách núi lại có người hô lên:
- Hàn tiểu ca, tuyệt đối đừng đụng vào quang mang của Kính Luân Hồi, bạch quang vi tử, hồng quang vi sinh, nhớ kỹ đó…
Tôi nhìn lại, là Gia Cát lão quỷ, thì ra hắn cũng đi theo cương thi cổ mộ, ta nhìn hắn xong gật đầu một cái. Tôi dĩ nhiên biết rằng đối với Kính Luân Hồi này, bạch quang vi tử, hồng quang vi sinh rồi, nhưng mà trong tình trạng không có Trảm Tiên Phi Đao, thì làm sao phá được cái Kính Luân Hồi này?
Trong lúc muôn vàn khó khăn này, bỗng nhiên có một người ở vách núi nhảy lên, tôi tập trung nhìn kỹ, thì ra là thiếu niên Xà tộc kia, Thường Khánh.
Có mấy chục hắc y nhân đang đứng ở phía sau hắn, có lẽ đều là nhân mã của Xà tộc, vào thời khắc mẫu chốt này, bọn họ cuối cùng vẫn là tới để hỗ trợ.
Trên mặt Thường Khánh tràn đầy sự tức giận, bay thẳng lên, trừng tôi một cái đầy hung tợn, không thèm nói một câu nào, lập tức bay đến bên cạnh Nam Cung Phi Yến, Nam Cung Phi Yến vừa thấy hắn liền vội hỏi:
- Thường đệ đệ, ngươi có thể thu được cái Kính Luân Hồi kia không, vật kia từng ở trong nhà ngươi, ngươi, ngươi…
Thường Khánh cắn chặt răng, không nói lời nào bay thẳng lên trời, tay hắn không ngừng thi triển bí quyết hướng về phía Kính Luân Hồi, định thu hồi Kính Luân Hồi, Phúc Duyên Trai Chủ nhìn thấy chỉ hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngu xuẩn, Kính Luân Hồi là bảo vật thiên hạ, một tên Xà yêu như ngươi xứng sao?
Hắn đột nhiên vung tay áo lên, Thường Khánh ở trên không gào lên một tiếng, giống như bị một nguồn lực rất lớn đập thẳng vào, khóe miệng lập tức chảy máu, lung lay sắp ngã, thế nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, hô lớn một tiếng, trong cơ thể tỏa ra cuồn cuộn khí đen, hắn sẽ liều mạng!
Thấy tình cảnh này, tôi vội vàng cùng Giải Trĩ Thần Quân bay tới, muốn dẫn Thường Khánh trở về, nhưng hắn không chịu. Lúc này, trong trận doanh của Xà tộc có một người trung niên mặc hắc bào đen mặt bay lên, vẻ mặt hắn vô cùng âm trầm, kéo tên Thường Khánh kia quay về, có lẽ là cha của Thường Khánh, tộc trưởng đại nhân của Xà tộc.
Nói Xà tộc ích kỷ, bây giờ tôi mới tin. Tuy rằng, Thường Khánh không chịu trở về, nhưng hiện tại hắn đã bị thương, vô lực giãy dụa, cho nên cuối cùng vẫn bị cha tha đi. Tôi nhìn Kính Luân Hồi, Bát Hoang Hỏa Long còn có cả Phúc Duyên Trai Chủ mặt đầy dữ tợn, hít một hơi thật sâu, xem ra hiện tại tất cả mọi cách đều đã trở nên vô dụng, muốn đối phó với Phúc Duyên Trai Chủ, thì phải phá hủy Kính Luân Hồi trước đã.
Bạch quang của Kính Luân Hồi kia tạo ra một quỹ đạo ở trên không, hơn nữa còn không ngừng khuếch tán, một hơi thở đáng sợ của tử vong lộ ra bên trong đó. Trong sơn cốc, hễ là nơi bị Kính Luân Hồi chạm tới, thì hàng ngàn cây cỏ khô héo, chim cá gì đều hóa thành tro cả.
Tôi biết, một khi hắc động kia thôn tính thu phục được Cửu Vĩ Thiên Hồ, thì sẽ tiếp tục thi triển tuyệt chiêu cấm chú Phần Tẫn Bát Hoang, phối hợp với Kính Luân Hồi, đến lúc đó chúng sẽ hủy diệt tất cả mọi sinh linh trong phạm vi ít nhất là một trăm dặm.
Nhìn cảnh tượng thảm thiết trước mắt, trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy mừng rỡ, nghĩ tới một việc cực kỳ tuyệt vời.
Thực ra, tôi hoàn toàn không phải sợ cái Kính Luân Hồi kia!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo